Có những câu chuyện tưởng chừng chỉ là chuyện trong nhà, nhưng rồi lại thành cuốn phim trường kỳ với nhiều mưu mô, thủ đoạn, quyền lực. Câu chuyện của chị Lan và các chị gái ở một xã vùng ven HN cũng vậy.
Năm 1993, Nhà nước giao đất nông nghiệp cho từng hộ. Nhà ông Tân – bố của chị Lan, lúc đó được giao hơn hai nghìn mét vuông. Cả nhà 5 nhân khẩu: ông Tân, bà An, cùng ba cô con gái Lợi, Nụ, Lan. Hai người con trai thì đã ra riêng, lập hộ khác từ năm 1991, có giấy tách hộ hẳn hoi. Thế nên ruộng đất giao cho hộ gia đình lúc ấy, chỉ tính vào phần của bố mẹ và ba chị em gái.
Người dân ngày ấy sống nhờ vào mấy sào ruộng. Chẳng mấy ai nghĩ đất ruộng sau này lại thành ra “miếng ngon” cho bao toan tính.
Thời gian cứ thế trôi. Bố mẹ chị Lan cũng già yếu rồi mất đi. Còn ruộng đất thì bị thu hồi dần để làm dự án, từ dự án rất lớn đến hạ tầng khu dịch vụ xã. Theo chính sách, gia đình được bồi thường một phần, và đổi lại sẽ có suất đất dịch vụ – cái mà bà con vẫn gọi là “đất để làm ăn sau khi mất ruộng”.
Vấn đề bắt đầu từ đây. Năm 2009, một hợp đồng chuyển nhượng đất được ký. Trong đó có chữ ký của bố mẹ và chị Lợi – nhưng lại vắng bóng hai chị em Nụ và Lan. Họ không hề biết gì, cũng chẳng được hỏi ý kiến. Thế mà hợp đồng vẫn được xã chứng nhận. Đến 2017, mảnh đất ấy lại được bán tiếp sang tay một người khác.
Người dân quê vốn thật thà, không phải ai cũng hiểu luật. Nhưng Luật thì rõ ràng Điều 109 BLDS 2005: tài sản chung của hộ gia đình, muốn bán, phải có sự đồng ý của tất cả thành viên từ 15 tuổi trở lên. Đằng này, hai chị em Nụ và Lan bị gạt ra ngoài.
Từ đó, đơn từ bắt đầu. Chị Lan đứng ra thay mặt các chị, nộp đơn từ cấp xã đến huyện, đến Toà án. Tưởng chừng chỉ là chuyện giấy trắng mực đen, rõ ràng đúng sai, ai dè… hành trình ấy kéo dài tận 6 năm.
Ba đời thẩm phán thay nhau xử lý, rồi lại thay. Hết lần này đến lần khác bị gọi lên, khuyên “nên rút đơn đi cho nhẹ nhàng”, thậm chí gợi ý nhận ít tiền cho xong chuyện. Xe luật sư về xã thì bị chặn ngay từ cổng. Cứ như thể, công lý là thứ xa xỉ, phải đi vòng vèo mới mong chạm tới.

Hơn 2000 ngày – 2000 ngày mà chị Lan và gia đình phải kiên nhẫn chờ đợi. 2000 ngày vừa đấu tranh, vừa gánh chịu những lời ra tiếng vào ở làng xóm. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy “chuyện đất cát”, nhưng trong nhà, đó là nước mắt, là nỗi mỏi mòn.
6 năm – một quãng đường quá dài cho một vụ kiện đất đai. Nhưng 6 năm ấy cũng làm rõ một điều: ai kiên định thì công lý sẽ đứng về phía họ.
Hôm qua phiên toà kết thúc, KH của iem sau 6 năm giành được niềm vui, các bác đón chờ KỲ 2 nhé.
Luật sư Thành Đạt - LTD Lawfirm
|