Bất công không tồn tại !

Một ngày nào đó trông thấy một người lạ tận Lào Cai đang rơi nước mắt vì bị cướp đất , tôi vẫn thấy bản thân mình có trách nghiệm cho dù họ không phải là khách hàng hay người thân của tôi. Hay một buổi tối đọc báo tình cờ trông thấy một người nghèo miền Trung đang chịu cảnh bất công tôi vẫn sẵn sàng xắn tay áo của mình để bảo vệ họ, mặc dù họ không phải anh em ruột thịt, hay hứa hẹn dành tặng tôi bất cứ thứ gì....

 Nghề luật sư trong tôi

Tôi cũng như bao người bình thường khác,nhưng may mắn được :

“ Tuổi còn thơ ngày hai buổi đến trường/ Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ /Ai bảo chăn trâu là khổ?/ Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao”.

   Từ thuở thiếu thời tôi được mẹ dạy dỗ phải biết yêu thương những người nghèo khổ và giúp đỡ những ai gặp khó khăn hay sa cơ lỡ bước. Mẹ tôi là một người yêu Đạo Phật nên những lời của đấng sinh thành không biết tự lúc nào ngấm vào tâm hồn tôi như một phần hơi thở. 


  Cho tới khi trưởng thành tôi quyết định chọn làm nghề luật sư với hi vọng thực hiện từng ngày “ tham vọng giúp đời” đó . Thực tế làm nghề, được chứng kiến những vụ án thương tâm cùng bao mảnh đời được người luật sư chân chính tìm lại ánh sáng công lý,thực sự đã làm tôi rơi nước mắt. Điều gì đã khiến cho một cụ già 70 tuổi vóc dáng hiền lành vượt qua cơn đau tim hiểm nghèo, với thần chết luôn đe dọa vẫn cố gắng nhấc từng bước chân run rẩy tìm đến tôi mong giúp bà đòi lại sự thật sau bao năm mòn mỏi đợi chờ? Điều gì đã khiến cho cô gái nhỏ vùng sơn cước xa xôi lặn lội đến để kể cho tôi nghe cuộc sống gia đình bất hạnh mà cô đang phải chịu đựng? Để rồi... Điều gì đã khiến cho những người nông dân, chân lấm tay bùn mỗi lần gặp luật sư lại dành cho họ một niềm trân quý, hân hoan và tin tưởng đến vậy? Phải chăng lúc đó trái tim tôi cũng thắt lại vì cảm thấy vinh dự biết bao khi mỗi ngày trôi qua, tôi được dùng tâm sức của mình đem lại hạnh phúc, xoa dịu nỗi đau cho nhiều mảnh đời vốn đã nhiều rạn nứt . 

 

  
   Mỗi buổi chiều tà tôi có thói quen dành thời gian nhiều hơn cho suy nghĩ để rồi chợt nhận ra người dân ở đâu cũng vậy thôi, nếu đã là thân phận con ong, cái kiến thì khắp 64 tỉnh thành, từ Bắc chí Nam , từ địa đầu tổ quốc Hà Giang, Bắc Kạn, Quảng Ninh, đến Nghệ An, Hà Tĩnh, Vũng Tàu hay chạm mũi Cà Mau...đâu đâu cũng có dân kêu oan, đâu đâu cũng có người phải chịu thiệt thòi, bất công do thiếu hiểu biết về pháp luật. Có người đã đi tìm công lý suốt 30 năm, có người đi 20 năm , người đi 10 năm, có người mới năm năm và có người 720 ngày. Đau lòng hơn có những số phận chưa một lần có cơ hội được giãi bày, phải cam chịu ôm nỗi oan khuất, bất công - ngậm bồ hòn làm ngọt cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay vẫn chưa được mỉm cười yên nghỉ nơi chín suối.


    Tôi nhẹ nhắm mắt, phút tĩnh tại phút chốc như mở ra chân lý về sứ mệnh nghề và nghiệp của người luật sư.Chỉ mong sao mỗi ngày được góp một phần nhỏ nhoi, bảo vệ cho những “ Giăng - van - Giăng” bé nhỏ ( Những người khốn khổ -Víchto Huygô) , những người còn đang khắc khoải một niềm tin vào công lý nhưng đang lần mò trong bóng tối.
   Một ngày nào đó trông thấy một người lạ tận Lào Cai đang rơi nước mắt vì bị cướp đất , tôi vẫn thấy bản thân mình có trách nghiệm cho dù họ không phải là khách hàng hay người thân của tôi. Hay một buổi tối đọc báo tình cờ trông thấy một người nghèo miền Trung đang chịu cảnh bất công tôi vẫn sẵn sàng xắn tay áo của mình để bảo vệ họ, mặc dù họ không phải anh em ruột thịt, hay hứa hẹn dành tặng tôi bất cứ thứ gì.

 


Đó chính là mục đích sống và giá trị bản ngã riêng của người luật sư chân chính nói chung và tôi - một phần nhỏ bé nói riêng. Với tôi những bất công không thể nào cùng chung tồn tại với một một xã hội tiến bộ và văn minh. Nỗi đau đáu của những người dân oan ngoài kia, những kiếp người cúi đầu lặng lẽ trước cái ác mãi mãi là nỗi ám ảnh, là kẻ thù số một và là động lực để tôi phải đấu tranh thậm chí nếu cần dâng hiến cả cuộc đời này... tôi ...cũng xin nguyện!. 


   Tôi vẫn thường cảnh tỉnh bản thân mỗi ngày phải sống sao cho đến “ngày đẹp trời” nào đó ngồi nhâm nhi một tách cafe, chậm rãi nhìn ra ngoài hiên vắng thấy lá vàng rơi báo hiệu thu sang, trong lòng ngân nga “ Bao nhiêu năm một kiếp con người/ Rồi một chiều tóc trắng như vôi”, quá cái tuổi” Thất thập cổ lại hy” tôi trở về với đất mẹ, sẽ không phải hối tiếc vì những tháng ngày sống hoài sống phí!.

Trích nguồn : Luật sư  Vì Chân Lý 

- " Giúp cho cuộc sống tốt đẹp, công bằng hơn ! " -

 

 

Gửi yêu cầu tới chúng tôi
Tên khách hàng  
Địa chỉ
Điện thoại  
Email    
Nội dung yêu cầu 
Security Code*
    

Các thông tin khác

1 2 3 4 5 6 7 8 9 10  ... 
Tìm kiếm